Pages

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Hai đầu Tổ Quốc hẹn nhau xuống đường

Huỳnh Tâm (Danlambao) “… Dân tộc Việt Nam sẽ tồn tại mãi mãi, còn chế độ chỉ sống theo thời gian, nó sẽ qua mau. Mọi quan hệ với chủ thuyết Mác Lê cần phải chấm dứt vì nó là căn nguyên phát sinh chế độ độc tài đảng CSVN hiện nay…”

*

Hà Nội và Sài Gòn hôm nay 9/12/2012. Cùng một trái tim Tổ quốc xuống đường, biểu hiệu yêu nước: Không ai phá vỡ lòng yêu nước của người dân Việt Nam, xuống đường phản đối, và chống bành trướng Bắc Kinh chiếm biển Đông của Việt Nam. Đó là lẽ bình thường người dân không muốn mất một mảnh nhỏ lãnh hải nào của Tổ quốc. Thể hiện lòng yêu nước đã có từ thuở lập nước, đến hôm nay trầm hương của Tổ quốc vẫn cháy chưa hề nguội lạnh.

Tuy hôm nay người dân trên tay không có vũ khí, nhưng dân tộc Việt Nam đã từng chứng minh bằng sức mạnh tinh thần yêu nước vô hạng, dù không vũ khí, cũng có khả năng chiến thắng được đối với chính quyền bán nước. Người dân VN đã muôn đời bảo vệ Tổ quốc bằng sức mạnh yêu nước. Hôm nay cũng không ngoại lệ lòng yêu nước ấy, dân Việt đã lấy một quyết định khôn ngoan, xuống đường bất bạo động, phản đối bành trướng đảng CS Trung Hoa.

Quả nhiên lòng yêu nước đứng lên trên sức mạnh hung hăng của nhà nước Việt Nam, và há sợ vũ khí CS Trung Hoa. Người yêu nước đã chọn hướng đi hợp lý, như quý anh, chị đang trong nhà tù CS đã từng lấy thân thực hiện sứ mạng, đổi lấy trọn vẹn lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam, những bước chân đi trước đã đứng lên phản đối việc làm bán nước của chính quyền độc đảng CSVN.

Hôm nay xuống đường biểu tình tại Hà Nội, và thành phố HCM, tuy có nhiều yếu tố khác nhau bởi sự dằng dặc chịu đựng đau đớn nỗi mất biển Đông, cho đến nay những chịu đựng đã quá nhiều.

Ngày 9/12/2012, xuống đường theo trưng cầu ý dân, và đã lấy quyết định trên khắp mạng truyền thông, từ suy nghĩ yên nước đến đồng tình một điểm hẹn chung, xuống đường cũng phải đến tuy có muộn nhưng đúng lúc tinh thần yêu nước đầy lòng tin giá trị.

Thủ đô Hà Nội, xuống đường phản đối CS Trung Hoa chiếm Hoàng Sa và Trường Sa. Ngày 9/12/2012. (Ảnh: Na Sơn)

Khi người dân xuống đường phản đối bành trướng phương Bắc là có nguyên nhân sinh tồn của Tổ quốc, dù chế độc tài cho mấy, cũng phải tránh ra một bên, không có tư cách nào cản trở bước đi của người dân yêu nước, kẻ nào cản trở ắt nhiên đồng lõa bán nước Việt Nam. Kẻ bán nước ấy đã ký kết bảo đảm với Bắc Kinh, như 5 năm trôi qua, mượn tay đảng CSVN ngăn cấm quyền yêu nước và phản đối đường lưỡi bò biển Đông. Người dân đã thừa biết sự phản trắc của cấp lãnh đạo đảng CSVN, và quá trớn xem thường Dân tộc Việt Nam. Ngày tháng trôi qua không còn lòng tin nào đối với chế độ CSVN, một chế độ vô cảm độc ác với dân, sợ hải trước bành trướng Bắc Kinh.

Hôm nay xuống đường bởi biển Đông biến thành đường lưỡi bò của CS Trung Hoa, người dân yêu nước đòi hỏi hai đảng CS Việt Nam-Trung Hoa hãy trả lại cho Dân tộc Việt Nam biển Đông, bằng không lòng dân phải hành động theo hướng trái tim của Tổ quốc VN. Người dân muốn xuống đường để tìm một hướng đi mới cho Việt Nam hôm nay và mai sau. Xuống đường phản đối bành trướng Bắc Kinh do lòng dân quyết định không thể để mất biển Đông, nếu Việt Nam không còn biển Đông, xem như hết giá trị đối với Quốc tế, và Việt Nam trở thành chư hầu CS Trung Hoa.

Mục đích người dân yêu nước Việt Nam đòi lại lãnh hải của mình, không thể để CS Trung Hoa chiếm đoạt làm của riêng vì biển Đông thực sự thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Thành phố Sài Gòn, xuống đường phản đối CS Trung Hoa chiếm Hoàng Sa và Trường Sa. Ngày 9/12/2012. (Ảnh Hồ Hiệp - Danlambao)

Tuy các cuộc xuống đường hôm nay tại thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội đã bị lực lượng cảnh sát vũ trang nhanh chóng giải tán, nhưng cuộc xuống đường không dừng lại ở đây bởi còn rất nhiều hứa hẹn trong những tuần lễ kế tiếp. Dù thái độ hung hăng của chính quyền CSVN và bành trướng Trung Quốc cũng không cản trở được ý dân bảo vệ chủ quyền đất nước Việt Nam

Ngày 9/12/2012. Người dân yêu nước xuống đường phản đối CS Trung Hoa chiếm Hoàng Sa và Trường Sa. Một tia sáng mới tại thành phố Hồ Chí Minh, dù xuống đường được 45 phút, và tại Hà Nội 30 phút, đủ đánh dấu thành công một tuần lễ thứ nhất cuối năm 2012.

Sài Gòn và thủ đô Hà Nội cùng song hành xuống đường dương cao tinh thần vì Tổ quốc Việt Nam. Và người yêu nước vẫn tiếp tục vận dụng tinh thần biển Đông, phổ biến trên mạng, và hẹn tuần lễ sau xuống đường cho đến khi nào không còn lưỡi bò của bành trướng Bắc Kinh.

Người yêu nước cần hành động dứt khoát bởi Hoàng Sa và Trường Sa là của Dân tộc Việt Nam, nếu không xuống đường, biển Đông sẽ biến mất trên bản đồ Việt Nam. Tổ quốc Việt Nam hy vọng thế hệ này giữ được lãnh hải của Ông-Cha để lại, một gian sơn gấm vóc đã có từ muôn đời.

Người dân yêu nước cùng nhau chia sẻ ​​kinh nghiệm xuống đường, dung hòa ý kiến cùng một ý chí, tham gia tích cực vì sinh tồn Tổ quốc Việt Nam. Trải qua cuộc xuống đường hôm nay với sự chống phá của chính quyền CSVN, cho thấy không còn lý do gì để tin tưởng chế độ này nữa.

Anh Chu Minh Tuấn từ Đà Lạt đến Hà Nội tham gia cùng bà con, xuống đường phản đối CS Trung Hoa chiếm Hoàng Sa và Trường Sa. Ngày 9/12/2012.

Dân tộc Việt Nam sẽ tồn tại mãi mãi, còn chế độ chỉ sống theo thời gian, nó sẽ qua mau. Mọi quan hệ với chủ thuyết Mác Lê cần phải chấm dứt vì nó là căn nguyên phát sinh chế độ độc tài đảng CSVN.

Đã đến lúc người dân yêu nước xích lại gần nhau, chống đỡ vì đất nước đang lúc lâm nguy, bản năng tự vệ của Dân tộc ở trong lòng yêu nước vô hạn, sẽ đứng lên và đi tới nghiền nát những chế độ bán nước. Giờ rung chuông đã điểm, cây tre thành gươm-giáo, người dân khao khát đứng lên làm lịch sử, thế kỷ 21 vinh danh người dân yêu nước bảo vệ Tổ quốc.


Read More


Biểu tình giữ nước bị đàn áp, thương quá Việt Nam

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - “Sài Gòn ơi, ta đã mất người trong cuộc đời”. Lâu nay cứ tưởng rằng chỉ có “ta”, những ngươi Miền Nam thua trận đã mất Sài Gòn từ dạo đó. Nhưng, nay xem cảnh Sài Gòn biểu tình chống Tàu xâm lược bị đàn áp, hắn thấy phe “phỏng” được Sài Gòn ngày nào nay cũng đã mất rồi Thành phố Hồ Chí Minh.

Trên thế giới này không có một nước còn có chủ quyền quốc gia nào mà nhà cầm quyền lại đàn áp người dân khi họ bày tỏ lòng ái quốc một cách ôn hòa trước hiểm họa xâm lăng. Đó là chân lý hiển nhiên. Riêng đối với Việt Nam, chân lý ấy vẫn chưa thay đổi khi mà “con đàng kách mệnh” của ông bác (nay thi thoảng được một vài “cháu ngoan lão thành” nâng lên hàng “ông cụ”) chưa đạt được mục tiêu “tôi dẫn năm châu đến đại đồng”, như lời ông bác huếnh nổ, huếnh hỗn với (tượng) Đức Thánh Trần cách đây nửa thế kỷ.

Thương quá Sài Gòn! Tội nghiệp quá Sài Gòn. Đương nhiên là Sài Gòn hôm nay của phe thắng lẫn phe thua, của anh chàng giải phóng cũng như anh chàng bị phỏng, của dân cư bây giờ mà một bộ phận không nhỏ là “từ Bắc vô nam nối liền nắm tay”, xin phỏng Sài Gòn “giải phóng” làm quê hương. Nhìn họ xuống đường; chỉ hô “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam, Đả đảo Trung Quốc xâm lược”... mà cũng không được phép; lại bị đuổi như đuổi tà; có kẻ mang theo cờ đỏ sao vàng làm bùa hộ mạng cũng bị đánh cho vàng mắt, đập cho te tua, bởi công an nhân dân, quần chúng tự phát, côn đồ nhà nước.

Càng thương quá và tội nghiệp cho những khuôn mặt lừng danh một thời chống Mỹ cứu nước. Hắn bỗng dưng lại muốn xin phép Vũ Đình Liên tiên sinh, nhại câu thơ mà khóc mướn thương vay cho những nạn nhân của chính bản thân họ này: 

Người biểu tình năm cũ, 
Hồn điếng đau bây giờ. 

Hắn thấy thương tình và tội nghiệp “người biểu tình năm cũ”, nhưng lòng hắn lại gờn gợn lên chút xíu thắc mắc. Rằng, chẳng hay bây giờ gặp “hoàn cảnh khó khăn” này, họ có nhớ tới ơn hắn và bao lớp thanh niên đồng trang lứa với họ lúc xưa đã sống chết ngoài chiến trường để bảo vệ Sài Gòn cho họ an toàn mà xuống đường thoải mái đòi Mỹ cút Ngụy nhào, ít ra cũng kéo dài được đến ngày nữ giải phóng quân Dương Thu Hương ngồi vật ra trên vỉa hè Đại lộ Lê Lợi, than hỡi ôi man rợ đã chiến thắng văn minh. Và rằng, họ có ân hận đã đòi “Mỹ cút”, vì oan ông địa cho Mỹ nó vào Miền Nam là để giúp MN ngăn chận CS từ Bắc chứ nó có thèm lấy tấc đất tấc biển nào của Việt Nam như “bạn” Tàu đang lấy, mặc dù “giặc Mỹ” mạnh hơn “bạn” nhiều lắm lần.

Nhưng, nhìn cảnh Sài Gòn biểu tình chống giặc xâm lăng bị đàn áp, mường tượng ra trong số những thanh niên bị đánh đập, bắt bớ, sỉ nhục đó có con cháu của người năm xưa mà thế nước “đứt phim” hắn phải đứt tình, hắn thấy nhồn nhột. Dù luôn tự hào mình đã hiên ngang chiến đấu cho đến giờ phút cuối cùng sau khi có lệnh buông súng, nhưng hắn vẫn thấy phần trách nhiệm đã để mất nước.

“Mất nước là mất tất cả”. Quả đúng như lời cố TT/VNCH Nguyễn Văn Thiệu, Sài Gòn mất luôn cả quyền hô “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”, mất quyền thét lên “Đả đảo Tàu xâm lược”.

Tổ quốc Việt Nam hôm nay không chỉ “ta” mất Sài Gòn, chúng ta mà mất luôn Hà Nội, vì ngoài ấy biểu tình chống Tàu xâm lăng, cũng bị “ở trong tù”. Người Việt Nam không còn con đường khác là đứng lên. Muốn chặn được giặc ngoài, trước hết phải diệt được giặc trong. Giặc trong là ai, còn phải hỏi.


Read More


Vế đối hôm qua và “đèn đỏ” hôm nay trong ngày 9-12-2012

Nhà báo Nguyễn Thượng Long (Danlambao) - ...Những ai đã bật nút bấm đèn đỏ, những ai đã đập dùi cui xuống đầu người Việt Nam yêu nước! Ngăn cản người Việt Nam đến với cuộc xuống đường yêu nước một cách ôn hòa! Các quý vị nhân danh ai? Tự giới thiệu mình là ai?... đang sắm vai gì trong bi kịch lớn lao của dân tộc Việt Nam hôm nay?... Điều đáng sợ nhất của quý vị không phải là mất Biển Đông, mất Hoàng Sa, Trường Sa... thậm chí cả mất nước. Nỗi sợ hãi lớn nhất của chế độ này là họ sợ “Cái Sẩy Nẩy Cái Ung!”, “Quá Mù Ra Mưa!”... sẽ làm sụp đổ chế độ này, kéo theo sự sụp đổ những nhóm lợi ích đang ký sinh trên thân mình của chế độ...

*

Giữa lúc người Trung Quốc lạnh lùng bước lên những nấc thang rất quá đáng: Từ 2013 họ sẽ dành quyền kiểm tra bất cứ tầu thuyền nào hiện diện trên Biển Đông! Hộ chiếu in hình lưỡi bò của Trung quốc phát tán khắp thế giới công khai khẳng đinh Biển Đông là của họ! Động thái trắng trợn này đã đặt dân tộc Việt Nam, một cộng đồng dân cư mặt biển... phút chốc trở thành một cộng đồng không còn biển. Một dân tộc tự hào coi mình là nòi giống Rồng Tiên, phút chốc rơi vào cảnh ngộ: 

“Rồng sa bãi cát Cua Càng cắp! 
Hổ lạc đồng bằng Chó Ghẻ xua!” 

Đây là sự xúc phạm danh dự và lòng tự trọng của dân tộc Việt Nam, một sự xúc phạm không thể chấp nhận. Lập tức người dân Việt Nam yêu nước đã lên tiếng giáng trả, lên tiếng gọi nhau, hẹn nhau sáng 9-12-2012 kéo về 2 thành phố lớn Hà Nội và Sài Gòn để tuần hành, mít tinh phản đối hành động ngang ngược này của phía Trung Quốc. 

Là con dân Đại Việt, không ai cho phép mình dửng dưng, vô cảm đứng ngoài sự kiện này và tôi biết... sẽ không chỉ tôi, rất nhiều người khác sẽ không dễ mà đến được với cuộc tụ hội này. Ngay từ sớm 6-12 tôi đã trả lời thẳng “các vị khách” đến nhà tôi rằng: Tôi sẽ đi biểu tình cùng với mọi người, nếu cơ quan an ninh vẫn đối xử với người biểu tình yêu nước như đối xử với lực lượng thù địch thì quý vị sẽ trả lời thế nào trước nhân dân, trước hậu thế! “Khách” của tôi không nói gì, ra về trong tâm trạng buồn buồn... Trong tôi lúc đó lại như phảng phất một niềm tin mơ hồ: Cấp trên của họ sẽ bật đèn xanh cho buổi sáng 9-12-2012 này và tôi hối hả chuẩn bị hành lý tư trang cho buổi sáng này. Khẩu hiệu về Hoàng Sa - Trường Sa - Biển Đông – No U, tôi đã từng có rồi, lần này tôi lụi hụi tự cắt dán khẩu hiệu để cùng mọi người: 

“ĐẰNG GIANG TỰ CỔ HUYẾT DO HỒNG”. 
(Sông “Bạch Đằng” từ xưa máu còn đỏ!) 

Đây chính là vế đối của Thám Hoa Giang Văn Minh (1573-1638) tung ra để đáp lại vế đối xỏ xiên “ĐỒNG TRỤ CHÍ KIM ĐÀI DĨ LỤC!” (Cột đồng đến nay đã rêu xanh!) của Hoàng Đế Sùng Trinh - Minh Tư Tông khi ông này đón đoàn sứ thần Nhà Lê sang cầu phong. Vế đối này hàm ý nhắc sứ thần An Nam nhớ tới việc Phục Ba Tướng quân Mã Viện đàn áp thành công cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng, sau đó cho thuộc hạ yểm trên đất Giao Chỉ một cột đồng với lời nguyền độc địa: “Đồng trụ chiết - Giao Chỉ diệt!” (Cột đồng gẫy – Giao Chỉ vong!). Bách khoa toàn thư mở Wikipedia có một lời bình tuyệt hay về sự kiện này: 

“Vào thời ấy, vế đối “Sông Bạch Đằng từ xưa máu còn đỏ!” của Giang Văn Minh nhắc lại 3 lần người Việt đánh tan quân xâm lược phương Bắc trên sông Bạch Đằng... được coi là cái tát thẳng vào mặt Hoàng Đế nhà Minh, trước đông đảo văn võ bá quan của Minh Triều và các sứ bộ các nước. Vua Minh Sùng Trinh bừng bừng nổi giận quên cả thể diện Thiên Triều, bất chấp luật lệ bang giao, đã trả thù bằng cách trám nhựa đường vào miệng và mắt ông, rồi cho người mổ bụng xem “bọn sứ thần An Nam to gan lớn mật đến đâu?”. Sự việc xảy ra vào ngày mùng 2 tháng 6 năm Kỷ Mão. Nhưng Sùng Trinh – Minh Tư Tông vẫn kính trọng cho ướp xác ông bằng bột thủy ngân và cho đưa thi hài ông về nước. Khi thi hài ông được đưa về Kinh thành Thăng Long, vua Lê Thần Tông và nhà chúa Trịnh Tráng cùng bái kiến linh cữu ông và truy tặng chức Công Bộ Tả Thị Lang, truy phong tước hiệu Vinh Quận Công, ban tặng câu: 

“Sứ bất nhục quân mệnh - Khả vi thiên cổ anh hùng” 

(Tức: Sứ thần không làm nhục mệnh vua - Xứng danh anh hùng thiên cổ). Thám Hoa Giang Văn Minh được chôn cất tại Đồng Dưa, thuộc xứ Gò Đông, Thôn Mông Phụ, Xã Đường Lâm. Trên cánh đồng này có một quán nhỏ là nơi linh cữu ông được quàn và gọi là Quán Quàn. Hiện nay nhà thờ ông ở làng Mông Phụ được nhà nước Việt Nam xếp hạng là Di Tích lịch sử văn hóa. Tên ông được đặt cho một con đường ở Hà Nội nối với phố Giảng Võ và phố Kim Mã Quận Ba Đình. (Hết trích) 

Tôi cứ đinh ninh vế đối “ĐẰNG GIANG TỰ CỔ HUYẾT DO HỒNG” (Sông ‘Bạch Đằng’ từ xưa máu còn đỏ!” của Thám Hoa Giang Văn Minh sẽ được tôi trịnh trọng dương cao trên khắp các con đường Hà Nội từ Nhà Hát Lớn đến sứ quán Trung Quốc trên đường Hoàng Diệu trong ngày 9-12-2012, để các nhà lãnh đạo của đất nước tôi bớt ngất ngây, lú lẫn trước cái bả “16 chữ vàng” và “4 tốt dỏm”, mà chú ý hơn đến cái “Lưỡi Bò” đang quét thia lia trên Biển Đông, để người Tầu tỉnh táo hơn trước những thèm khát của họ. 

Tôi đã thất vọng hoàn toàn, 8h30 tôi có mặt trước Nhà Hát Lớn... đang buồn vì sự xuất hiện rất lố một sân khấu dã chiến chềnh ềnh ngay trước mặt nhà hát, trên đó là các cháu xung phong tình nguyện đang đung đưa, nhún nhẩy theo âm thanh của một dàn loa khủng khuếch đại những bài hát của một thời rất đáng nhớ của thế hệ chúng tôi. Vậy mà vào lúc này, hoàn cảnh này... tiếng hát đó, sân khấu đó, bài hát đó lại lạc lõng vô hồn và tội lỗi đến thế! Vừa kịp nhận ra Lê Anh Hùng chàng trai đang gây nhức nhối ruột gan Ban Lãnh Đạo Việt Nam bởi những tố cáo làm rung rinh chế độ mà anh đang theo đuổi, tiến đến bắt tay tôi thì đó cũng là lúc tôi lọt vào lưới của an ninh. Thế là từ đó trở đi, tôi bị an ninh Thành Phố, an ninh Quận, an ninh Phường, kể cả cháu an ninh khu vực... bám không rời một bước. Các cuộc đối thoại diễn ra thật tẻ nhạt bởi thái độ hơn thua với họ không bao giờ có đối với tôi và cũng ngay từ lúc đó tôi biết là không có đèn xanh, đèn vàng gì hết, chắc chắn tôi không thể đến được với đám đông phía trước Nhà Hát. 

Lại vẫn là:...“Bác già rồi, đến đó làm gì!”, “Mọi vấn đề đã có đảng và nhà nước lo!”..., “Thế bác đến đây bằng phương tiện gì! Nếu bác đi xe bus để anh em tôi đưa xe chở bác về!”... Tôi điềm tỉnh nói với họ: “Tôi biết, các ông cũng chỉ vì đồng lương rất hậu từ tiền thuế của nhân dân, người khác thì vì chiếc ghế đang ngồi mà phải nói thế thôi. Tôi biết... về phương diện nào đó, các ông cũng nghĩ như tôi, nhưng không bao giờ dám nói, dám làm như tôi. Tôi đi biểu tình chống Trung Quốc người của các ông cũng vì “Còn Đảng - Còn Tiền!” đã chửi tôi, tôi không đi chắc họ còn chửi tôi dữ đến thế nào!, nhưng tôi đến đây không một chút nào vì họ. Tôi chỉ muốn nói với các ông rằng, nếu người yêu nước đi biểu tình chống Trung Quốc vẫn tiếp tục bị coi là người xấu, là lực lượng thù địch thì đời tôi, đời các ông có thể chưa nhìn thấy đất nước mình hóa thân thành ngôi sao thứ 6 trên lá cờ Trung Quốc... thì cũng chỉ đến đời con tôi, con các ông, sẽ chứng kiến tình cảnh đau xót đó đấy. Đến lúc đó, các ông biết giải thích thế nào trước trước hậu thế? Sự không có tiếng nói chung giữa công an và người yêu nước... như thế sẽ ngày càng làm xấu đi quan hệ giữa công an và nhân dân. Cuộc đối thoại chẳng đâu vào đâu giữa tôi với tốp an ninh tiếp tục diễn ra trong bối cảnh tôi biết mình không thể nào đến gần khu vực mà tôi biết người biểu tình yêu nước đã xuất hiện. Tôi đã tự tìm đến đây, nếu tôi không gặp được những người cùng ý chí như tôi thì cũng không bao giờ tôi lên xe của họ, tôi không để cho bất cứ ai cướp nốt chút tự do tối thiểu của tôi. 

Tôi nói với họ những điều đó lúc tôi đã tiến tới lối rẽ vào phía vườn hoa cụ Lý, thì gặp cựu chiến binh Đỗ Văn Thỉnh người ngày nào cùng các nhà giáo Hà Đông ký tên trong tâm thư khẳng định Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam. Không hòa được vào đám đông những người biểu tình lúc hơn 9h, cả tôi và anh Đỗ Văn Thỉnh buộc phải lên xe bus 02 để trở về nơi cư trú, cùng lên xe là một an ninh của quận Hà Đông. Lúc đó là 9 h 30 sáng 9-12-2012... đó cũng là thời điểm đoàn tuần hành ở Hà Nội bị đập tan ngay đầu đường Tràng Thi và cuộc mít tinh ở Sài gòn cùng thời điểm đó cũng bị đập tan bằng một kịch bản tương tự. 

*** 

Vừa về đến nhà, tôi nhào vào máy tính... biết ngay cuộc xuống đường vì đất nước ở cả 2 thành phố lớn Hà Nội và Sài Gòn đã cùng chung một kết quả thành công nhưng rất hạn chế. Thành công ở chỗ người Trung Quốc và những người Việt Nam nào đã bị người Trung Quốc thuần phục phải nhớ rằng, không phải người Việt Nam nào cũng gục mặt trước họ. Hạn chế là ở chỗ cuộc mít tinh ở Sài Gòn vì công an mà không đạt được ở quy mô cần thiết và cuộc tuần hành ở Hà nội cũng vì công an mà không đến được địa điểm cần phải đến. Bên cạnh đó là hàng loạt những gương mặt nổi tiếng của những cuộc xuống đường từ những năm trước như: Chủ Blog Nguyễn Tường Thụy, Cụ bà Lê Hiền Đức, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Blogger danh tiếng Lê Anh Hùng, Blogger Lê Dũng, Nguyễn Văn Phương, Nhà giáo Dương Thị Xuân... ở Sài Gòn là Giáo Sư Tương Lai, ông Lê Hiếu Đằng, Nhà Thơ Đỗ Trung Quân, Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm, Đại Tá Nhà Văn Phạm Đình Trọng... người thì bị bắt giữ, người thì bị rầy rà với các nhân viên an ninh... thế là chẳng có đèn xanh đèn vàng gì hết mà lại là “ĐÈN ĐỎ” tín hiệu của đàn áp. Nhưng thưa những ai đã bật nút bấm đèn đỏ, những ai đã đập dùi cui xuống đầu người Việt Nam yêu nước! Ngăn cản người Việt Nam đến với cuộc xuống đường yêu nước một cách ôn hòa! Các quý vị nhân danh ai? Tự giới thiệu mình là ai?... đang sắm vai gì trong bi kịch lớn lao của dân tộc Việt Nam hôm nay? Bảo rằng các vị là Hán gian! Tôi không tin. Các quý vị chỉ là những kẻ thừa hành mẫn cán cho một thể chế đã lỗi thời coi những quyền lợi ích kỷ của mình là tối thượng. Điều đáng sợ nhất của quý vị không phải là mất Biển Đông, mất Hoàng Sa, Trường Sa... thậm chí cả mất nước. Nỗi sợ hãi lớn nhất của chế độ này là họ sợ “Cái Sẩy Nẩy Cái Ung!”, “Quá Mù Ra Mưa!”... sẽ làm sụp đổ chế độ này, kéo theo sự sụp đổ những nhóm lợi ích đang ký sinh trên thân mình của chế độ. Nếu sự thực là như thế! Thì làm gì còn có khái niệm “TỔ QUỐC TRÊN HẾT!”, làm gì có khái niệm “TỔ QUỐC - DANH DỰ VÀ TRÁCH NHIỆM!” nữa “HỠI TRỜI! - HỠI ĐẤT! - HỠI NGƯỜI VIỆT NAM!”


10-12-2012 

Một chiều Hà Đông buồn bên bờ Sông Nhuệ. 


Read More


Đọc Điều 4... Nhớ Hạnh, Hùng, Chương

Le Nguyen (Danlambao) - Những lúc thế giới lên án độc tài cộng sản Việt Nam cấm đoán bắt bớ các nhà báo tự do biểu đạt chính kiến độc lập, đàn áp ngăn chận lực lượng dân làm báo tiếp cận thông tin, đưa tin trung thực ngoài luồng thông tin định hướng đều bị đảng, nhà nước cộng sản cho là bịa đặt xuyên tạc, nói xấu... và để đối phó tình thế chúng thường đưa ra danh sách nhiều trăm tờ báo đọc, nghe, nhìn với hàng nghìn hàng vạn trang mạng điện tử của các tổ chức lẫn cá nhân nằm dưới chiếc gậy chỉ huy, kiểm soát của đảng để lu loa với thế giới rằng quyền tiếp cận thông tin, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí của Việt Nam được bảo đảm, là tiến bộ nhất thế giới...

Gần đây nhất để thấy rõ bộ mặt thật của cái được gọi là tự do báo chí “đảng” chuyển tải thông tin trung thực (!), tôi đã kiên nhẫn, rất kiên nhẫn chờ xem bộ máy truyền thông đồ sộ của đảng, nhà nước Việt Nam phản ứng như thế nào đối với biến cố quan trọng liên quan đến cơm ăn áo mặc, đến đồng lương bèo bọt được tính toán dè sẻn theo từng ngày để tồn tại của người công nhân Việt Nam. Thế nhưng gần một tháng trôi qua, tôi không thấy một giòng một chữ, một tấm ảnh một đoạn phim nào trình chiếu về cuộc đấu tranh của công nhân Việt nam trên các phương tiện thông tin đọc nghe nhìn của đảng mà chỉ tiếp cận những phẫn nộ, bức xúc của người công nhân. Nói theo lối nói của nhạc sĩ Tô Hải: “Tin này, báo ta đều... câm và điếc đặc!” 

Có lẽ, chúng ta không lạ với công ty giày da Mỹ Phong ở Trà Vinh nơi nữ anh thư Đỗ Thị Minh Hạnh cùng với hai người bạn Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương lãnh đạo công nhân “dạy” cho chủ nhân nước ngoài không được xúc phạm đến danh dự Việt nam khi chúng ngạo mạn tuyên bố: “Nếu không có chúng tao vào Việt nam mở hãng xưởng thì chúng mày đi làm gái hết rồi!” Vậy mà các bạn trẻ Hạnh, Hùng, Chương vì danh dự Việt Nam, bày tỏ thái độ thể hiện niềm tự hào dân tộc, chống thái độ hỗn xược của ngoại nhân đối với đồng bào mình đã bị đảng, nhà nước cộng sản bắt giữ đưa ra tòa không cho thân nhân vào dự khán phiên xử và cả ba bị kết án tổng cộng 23 năm tù với tội danh “gán ghép” phá rối trật tự an ninh? 

Thời gian qua ở hãng giày da Mỹ Phong không còn bóng dáng lãnh đạo Hạnh, Hùng, Chương nhưng những hạt giống của ba người bạn trẻ gieo xuống năm qua năm kia đã xé đất nẩy mầm vươn lên. Các bạn có biết, những ngày qua công nhân Mỹ Phong đã biết tự phát tổ chức đình công, tự phát đứng lên bằng đôi chân của chính mình chống bóc lột sức lao động, đòi hỏi quyền lợi chính đáng, đòi cải thiện điều kiện, môi trường nơi làm việc, đòi tăng lương để cải thiện mức sống cho người công nhân và những người công nhân Mỹ Phong tiền phong đã bị lực lượng công an cộng sản Việt Nam tích cực trấn áp, bắt giữ phục vụ điều tra để tìm ra những người cầm đầu nhưng chúng đã thất bại vì tất cả đều là tự phát, có ai cầm đầu đâu mà đảng, nhà nước cấu kết với chủ nhân nước ngoài lùng sục bắt bớ? 

Theo thông tin đáng tin cậy có được từ nhiều nguồn thì trước ngày đình công, công nhân Mỹ Phong đã thông báo cho công an, công đoàn về việc đấu tranh đòi tăng lương cải thiện đời sống, bù đắp vào khoảng lạm phát vật giá leo thang nhưng công an, công đoàn đều không có phản ứng tích cực cho đòi hỏi này. Có phải họ chờ chỉ đạo, chờ họp hẹt để có quyết định nhố nhăng chung chăng? Mãi cho đến khi đình công nỗ ra, mâu thuẫn giữa chủ nhân với công nhân lên đến cao trào bởi giới chủ nhân không tỏ thiện chí giải quyết những đòi hỏi chính đáng của công nhân, lại còn ra thông báo dán trước cổng các phân xưởng là họ sẽ không tăng lương, sẽ trừ lương sẽ đuổi việc những công nhân nào tham gia đình công... 

Thông báo của giới chủ nhân đưa ra như đổ dầu vào lửa và cuộc đình công tự phát của công nhân Mỹ Phong không có lãnh đạo, khó kiểm soát hành vi của các thành viên tham gia nên khiến một số công nhân quá khích bức xúc đập phá tạo cơ hội cho chủ nhân đổ vấy lỗi về phía công nhân và từ đó công an vào cuộc bắt bớ, điều tra lẫn tung tin đồn thất thiệt biến cuộc đình công, đấu tranh đòi quyền lợi chính đáng của công nhân thành cuộc quậy phá của các phần tử xấu. “May mắn” công an nghiệp vụ kém không tìm ra thế lực thù địch xúi dục để kết án phá hoại trật tự an ninh như chúng đã từng làm với Hạnh, Hùng, Chương? 

Cũng trong thời điểm lực lượng công an làm tên lính xung kích, tự nguyện làm công cụ đắc lực đứng về phía chủ nhân nước ngoài đánh dẹp cuộc đấu tranh của công nhân, có nhiều thông tin không rõ nguồn gốc nhỏ giọt tạo dư luận bất lợi cho công nhân đại loại như: “Tình hình kinh tế chung công ty Mỹ Phong sắp phá sản... công nhân đình công không đúng thời điểm... có một số phần tử xấu đứng sau xúi dục đình công... nhà nước bắt hết đám quậy này bây giờ...” và sau vài ngày tung tin “giả” công an đã bắt công nhân “thật”. 

Bên cạnh thông tin định hướng rác rưởi vô trách nhiệm, vô cảm với thân phận bọt bèo của người công nhân, có chủ ý chống lại giai cấp công nhân, phản bội quyền lợi công nhân, là thắc mắc với những câu hỏi khá đau lòng của người công nhân: 

“Tại sao các công nhân Đài Loan ở Mỹ Phong được hưởng lương tháng mười ba, chưa kể lương cao hơn nhiều chục lần và được hưởng nhiều quyền lợi như công nhân ở nhiều nước khác trên thế giới?... Tại sao khi đụng chạm đến tí quyền lợi của của các quan thì các quan đưa ra cơ quan quyền lực cao nhất nước cự cãi chết bỏ như chuyện bộ trưởng Đinh La Thăng cấm đánh golf chẳng hạn?... Tại sao chúng tôi, công nhân Việt Nam không được tự do tổ chức đình công, đấu tranh đòi quyền lợi của mình?” 

Theo nhận xét khách quan, công nhân Mỹ Phong có đòi hỏi nhiều gì cho cam, họ chỉ đòi cải thiện môi trường làm việc, đòi thêm dăm ba xu cho bữa ăn thiếu chất dinh dưỡng để đủ sức làm “tăng ca” mười giờ một ngày, sáu ngày một tuần, thế mà họ lại bị đảng, nhà nước cấu kết với chủ nhân nước ngoài chụp hình quay phim nhận diện, bắt giữ đánh đập điều tra và để chủ nhân đuổi việc các công nhân nào hăng hái tích cực trong cuộc đấu tranh đòi quyền lợi chính đáng sát sườn của mình! 

Qua những gì xảy ra cho công nhân Mỹ Phong nói riêng, công nhân việt Nam nói chung cùng những tồi dở, phản động đối với thành phần lao động tồn tại trong nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam thì đảng cộng sản Việt Nam có chính danh, có “xứng đáng hay đủ tư cách” lãnh đạo nhà nước, xã hội như điều bốn hiến pháp do đảng tự biên tự diễn: 

“Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - LêNin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.”(1) 

Chắc chắn, nhìn vào thực tiễn đời sống của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động và của cả dân tộc... chỉ ra cho chúng ta thấy rằng đảng cộng sản chưa và sẽ không bao giờ là đội tiên phong, là đại biểu trung thành với quyền lợi của người dân nghèo thấp cổ bé miệng. Đảng cộng sản thực chất chỉ là đội quân tiên phong của bọn giết người cướp của và trung thành với quyền lợi phe nhóm của chính nó, theo tư tưởng lố lăng ngoại lai vô đạo, tàn dân hại nước chứ không hề là đại biểu trung thành với quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và cả dân tộc... tất cả những điều đảng xưng tiên phong trung thành, đại biểu đại diện đều là dối trá, láo khoét không biết ngượng mồm, đáng cho nhân dân Việt Nam nhổ vào bộ mặt gian manh của chúng! 

Hiện nay giai cấp công nhân Việt Nam đang bị chủ nhân ông nước ngoài bóc lột sức lao động tàn tệ khắp cả nước, tương lai là bóng tối phía trước người dân hầu như ai cũng biết, chỉ có đảng đại biểu trung thành... giả vờ không biết? Không những thế chúng vô tình do ngu dốt, cố tình do tham lam tiếp tay cho chủ nhân nước ngoài vắt cạn kiệt sức lao động của người dân Việt Nam trong các nhà máy sản xuất không đủ điều kiện an toàn tối thiểu với mức lương không đủ tiêu chuẩn sống của một cá nhân với nhu cầu sống bình thường, nằm dưới đáy nghèo đói so với giai cấp công nhân toàn thế giới và đảng vẫn ngoan cố sử dụng chiêu bài: “...đội quân tiên phong... đại biểu trung thành với quyền lợi của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động và của cả dân tộc...” nhằm tiếp tục bịp bợm lừa gạt nhân dân Việt Nam độc quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội, dìm dân nước xuống tận cùng của đói nghèo lạc hậu chậm tiến. 

Hôm nay nhân cuộc đình công, đấu tranh đòi quyền lợi của công nhân giày da Mỹ Phong, đọc lại điều 4 hiến pháp của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam, tôi có đôi lời rằng, dù cuộc đấu tranh của các bạn có thành công hay thất bại, có ưu điểm lẫn khuyết điểm, có điều được hoặc chưa được tồn tại trong lòng nhưng hạt giống Hạnh, Hùng, Chương gieo xuống mảnh đất Mỹ Phong đã nẩy mầm vươn lên trỗ ra nhiều bông hoa đẹp cho đời, cho cuộc sống làm người có ý nghĩa, các bạn xứng đáng hãnh diện lẫn tự hào tôi là người Việt Nam, trót sinh ra giữa thời nhiễu nhương loạn lạc của chuột và người! 

Một lần nữa tôi cũng muốn nói thêm với các bạn, lịch sử đã chứng minh trong quá khứ lẫn hiện tại, giúp tôi đủ cơ sở kết luận rằng, đảng cộng sản Việt Nam chưa cũng như sẽ không bao giờ là đội tiên phong trung thành với quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và cả dân tộc như đảng tuyên truyền, đảng cộng sản Việt Nam chỉ trung thành với quyền lợi của đảng chúng nó. Do đó, các bạn đừng mong chờ băng đảng láo lừa cộng sản Việt Nam trung thành với quyền lợi của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động và của cả dân tộc... cũng như các bạn đừng sợ, hãy dũng cảm đứng lên đấu tranh đòi quyền sống, đòi quyền lợi chính đáng của chính mình, của dân tộc mình. 



_________________________________

Chú thích:

(*) Trích điều 4 hiến pháp của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. 
Read More


Thư bày tỏ lòng biết ơn với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng

Kính gởi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, 

Dù sao cũng là công dân một nước mà cậu đang là thủ tướng nên mình có cái tiêu đề khách sáo như thế mong cậu bỏ qua nhé. Đầu thư cho mình gởi lời thăm đến toàn bộ cố tổ cao tằng họ hàng nhà cậu nhé! 

Ngày hôm kia (08/12/2012) trước cái ngày nhân dân hai miền Nam Bắc kháo nhau rầm rộ là sẽ tham gia biểu tình chống Trung Cộng (09/12/2012) mình cùng tâm sự với một số bạn bè là đừng hiểu lầm cậu. Ở chỗ biết nhau, nên mình hiểu rõ về cậu. Mình dùng nhiều lý lẽ để chứng minh cho mọi người biết về công lao to lớn của cậu như thế nào đối với Dân Tộc mà chúng bạn chẳng đứa nào chịu nghe, trái lại có đứa còn phỉ báng mình với những câu rất khó nghe chẳng hạn như “Đ.M thằng Quang nó hâm như thằng Dũng mất rồi”, và còn nhiều câu rất tục mình nói ra hôi miệng! Hôm nay mới có đứa sáng mắt ra gọi cho mình xin lỗi. Thế nên hôm nay mình viết thư này đến cậu, đồng thời gởi luôn cho mấy đứa bạn hôm qua chửi mình để hiểu cậu và ý thức rõ công lao trời biển của cậu với Dân Tộc Việt Nam này. Này nhé:

1. Chúng ta ai cũng biết bản chất gian manh của Cộng Sản từ thời Hồ Chí Minh mang về và áp dụng tại Việt Nam. Và từ đó biết bao nhiêu thế hệ nối tiếp nhau đứng lên vạch trần tội ác của nó cho toàn dân biết được. Biết bao học giả, trí thức vì trách nhiệm với dân tộc đã tốn không ít hơi sức và giấy bút để phân tích về chủ thuyết phi nhân Cộng Sản mà Hồ nó áp dụng tại Việt Nam. Câu nói như thánh của vị Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu cũng không mở mắt được cho những người hoang tưởng ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản. 

Mình nói thật, không cần phải học hành nhiều, chỉ cần có cái bằng y tá và bằng luật học ở trong rừng như cậu mà được việc. Đến thời của cậu, cậu đã có công rất lớn trong việc làm cho toàn dân Việt Nam thấy được cái dã man thú tính ghê rợn hơn cả loài trùng độc của cộng sản. Khi lên làm thủ tướng của một nước cộng sản, cậu đã đẫy mạnh tham nhũng và tàn sát không thương tiếc những ai chống tham nhũng; song song đó, cậu cho gia tăng đàn áp để cướp đất của nhân dân rộng khắp trên toàn quốc (phải toàn quốc thì dân mới thấy hết được), tự khắc toàn dân Việt thấy ngay cái bản chất thực của cộng sản mà không cần mất công giáo dục hay tuyên truyền gì nhiều. Chính bản thân mình cùng nhiều anh em cũng như biết bao nhiêu niên trưởng, học giả... trước đó tốn biết bao nhiêu sức lực để nói cho mọi tầng lớp nhân dân biết mà có kết quả gì đâu? Vì thế, mình đoan chắc với cậu rằng việc thức tỉnh toàn dân về bản chất thực của cộng sản công đầu phải ghi cho cậu! 

2. Từ trước đến nay ai cũng hoang tưởng về quyền lực tối thượng của Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng vừa rồi cậu đã chứng minh một cách ngoạn mục cho toàn dân biết Bộ Chính trị không là cái con c chi cả. Thật tuyệt! Mình biết cậu muốn nói rằng “Đó, tao Nguyễn Tấn Dũng cố tình đánh sập uy tín của đảng Cộng sản Việt Nam đó tụi bây làm c gì được tao. Tui bây có gan truất phế tao không? Tao vẫn là thủ tướng mặc dù tụi mày tưởng tao là thú nhưng làm gì được tao nào?”. Mình buộc phải nói thay cho cậu vì mình hiểu cậu. Đến nay, uy tín của đảng Cộng sản Việt Nam hoàn toàn là một con số không to tướng. Ai làm được hơn cậu nói thử xem! Đến đây tôi xin nói riêng với các bạn hôm qua tranh luận với tôi nhé: Uy tín của đảng Cộng sản Việt Nam không còn là nhờ từ khi cậu Dũng lên làm thủ tướng đấy! Từ trước đến nay có tổ chức, đảng phái nào đủ khả năng đánh sập uy tín của đảng cộng sản chưa? Chưa! Chỉ một mình cậu Dũng làm được và tiết kiệm không biết bao nhiêu sức lực của quý vị. Việc đó không được ghi công là gì?! 

Viết đến đây, mình chợt nhớ đến câu nói của cậu mấy ngày trước đây “Hôm nay còn ba ngày nữa là tròn 51 năm tôi theo đảng hoạt động cách mạng, chịu sự lãnh đạo, quản lý trực tiếp của đảng. Trong 51 năm qua đó, tôi không có xin với đảng cho tôi làm, cho tôi đảm nhiệm một chức vụ này hay một chứ vụ khác. Mặt khác tôi cũng không từ chối, không thoái thác bất cứ nhiệm vụ gì mà đảng, nhà nước giao phó cho tôi...” Câu nói hùng hồn trên cậu đã chứng minh cho mọi người thấy rõ là mày (đảng CSVN) lôi tao vào thì mày lo mà chịu lấy. Dù mày biết rõ ta tao sẽ làm tanh bành uy tín của mày đó nhưng là làm theo chỉ thị của mày! Ha ha, không ai cối chày khôn hơn cậu! Cả mấy trăm đại biểu cuốc hội đồng mà có làm được gì nào! Ý cậu muốn nói là tụi bay có trách là trách cái thằng đảng kìa, thằng đó lôi tao vào trong khi tao không hề xin và khi đó tao chỉ mới 13 tuổi à, tao có biết cái con c. gì! Chỉ cần mỗi một câu nói của anh y tá như cậu thôi chứ đâu cần đến những kiến thức uyên thâm của các thức giả mà làm gì. Mình đồng ý với cậu – vất mẹ nó cái kiến thức đi, miễn sao mà làm cho uy tín của đảng Cộng sản Việt Nam không còn là được! Bái phục, bái phục! 

3. Một số người biết cái tội tày trời của Cộng sản Việt Nam chưa phải là việc sát hại nhân dân Việt Nam qua cải cách ruộng đất 1953-1956, Nhân Văn Giai Phẩm 1958, xét lại chống đảng từ 1967, Huế Mậu Thân 1968, mùa hè đỏ lửa 1972 và cuộc tiến chiếm miền Nam 1975 cũng như việc đẩy hàng triệu người vào cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn. Cái tội lớn nhất đó là cái tội bán nước cho Trung Cộng của đảng Cộng sản Việt Nam. Đã biết bao nhiêu lần mình nói cho bạn bè nghe về công hàm 14/9/1958 do Phạm Văn Đồng ký, mất thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm, vịnh Bắc Bộ mà có thằng đếch nó có chịu tin đâu! Biết bao nhiêu những tiền bối, tổ chức, đảng phái vạch ra cho nhân dân thấy rõ cái tội bán nước của đảng Cộng Sản Việt Nam mà có ai chịu tin đâu! Lại còn khối thằng còn biện hộ để nhằm chối tội, chúng còn lập ra một ủy ban nghiên cứu chối tội nữa kìa! Có che đậy tội lỗi cách nào đi nữa cũng không thể nào che đậy nổi trước thủ pháp vạch tội rất chi là Chí Phèo của cậu. Từ khi được cái đảng nó phân công cho giữ chức thủ tướng cậu đã lợi dụng cơ hội vạch ra một cách rõ nhất cho toàn dân Việt trên toàn thế giới thấy cái dã tâm thôn tính Việt Nam của chú Chệt với sự tiếp tay đắc lực của cái đảng Cộng sản Việt Nam. 

- Dù có bao nhiêu người kiến nghị, cảnh báo... cậu cũng cứ ký cho Chệt khai thác tài nguyên Việt Nam ở những nơi trọng yếu liên quan đến an nguy của Tổ Quốc (Bauxite Tây Nguyên, cho thuê đất rừng đầu nguồn, khai thác khoáng sản, xây dựng các công trình trọng điểm, xây dựng công khai những phố Tàu trên đất Việt, đưa hàng loạt lao động bất hảo Tàu vào Việt Nam v.v...). Cậu biết việc làm đó là tạo cơ hội cho Tàu nó xâm lăng tiệm tiến Việt Nam, nhưng đó là chủ trương của đảng mà cậu cản không được nên cậu phải ngồi xổm trên dư luận để nhằm mục đích mở mắt cho nhân dân Việt Nam biết: Đối với Cộng Sản thì đừng có mơ mà kiến nghị, xin xỏ! Qua việc làm đó cậu đã gởi đi một thông điệp rất rõ ràng là MUỐN BẢO TOÀN LÃNH THỔ THÌ TOÀN DÂN HÃY VƯỢT QUA NỔI SỢ MÀ CÙNG VÙNG LÊN LẬT ĐỔ NGAY CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI CỘNG SẢN. 

- Mình biết và thành thật chia sẻ với cậu là cậu rất đau khi phải thẳng tay đàn áp các tiếng nói đối lập và càng mạnh tay hơn đối với những người biểu tình chống Trung Cộng. Người cùng nước với mình mà, mà là người yêu nước nữa thì khi đàn áp câu không đau sao được. Nhưng nếu cậu không làm thế thì nhân dân Việt Nam vẫn còn bị ru ngủ bởi những luận điệu xuyên tạc của cái đảng mà đã lôi cậu vào. Chúng nó dung hình nộm Hồ Chí Minh cùng với 16 + 4 của đại ca Chệt của chúng nó để lừa mị dân về hành động bán nước của chúng. 14 thằng mà một mình cậu chống sao nỗi, nên cậu phải làm thế. Mình biết, dù hành động đó của cậu có ngu ngốc một chút (cũng có thể là ngu thêm nhiều chút cũng được!). Nhưng qua đó cậu cũng đã gián tiếp nói với Dân Tộc rằng: ĐỪNG ẢO TƯỞNG MÀ TRÔNG CHỜ GÌ Ở ĐẢNG CỘNG SẢN! 

- Đặc biệt, việc đàn áp biểu tình chống Trung Cộng ngày hôm qua (09/12/2012) của nhân dân Sài Gòn - Hà Nội là một sáng tạo ngang tầm đỉnh cao trí tuệ! Ngoài cái việc đàn áp khốc liệt như mọi lần, mình có ấn tượng nhất là chiêu “phản biểu tình” của cậu. Ở Hà Nội thì cậu cho cái đội văn nghệ chó chết nào đó phá đám; còn ở Sài Gòn thì cậu sử dụng chiêu “Quỷ Địa Ngục” đầy sáng tạo là dùng một ban nhạc tang lễ ngay trên địa điểm biểu tình và chờ sẵn để chào đón đoàn người biểu tình cùng đến ca khúc tống khứ đảng Cộng sản Việt Nam. À, mà này, mình hỏi nhỏ nhé, ai bày cho cậu cái chiêu thâm vậy?. Cái đầu của cậu mình biết mà, cái chiêu mang tầm đỉnh cao trí tuệ này thì cậu nghĩ sao tới được! Ha ha, trên đời này không ai hiểu Dũng bằng mình! Qua việc làm đó cậu đã toác toàng toạc rằng: Đảng Cộng sản Việt Nam hèn đến thế là cùng. HỠI NHÂN DÂN VIỆT NAM, CÁC BẠN CHỜ TRÔNG GÌ VÀO MỘT CÁI ĐẢNG HÈN HẠ ĐẾN NHƯ VẬY! Xin lỗi, mình buộc phải nói thay cho cậu thôi, vì cậu cứ làm mà không nói thì oan cho cậu quá! Dũng đã dùng ban nhạc tang lễ với thâm ý là tống khứ cái đảng đã lôi Dũng vào về với cố tổ cao tằng của nó. Xin đồng bào đừng trách Dũng mà tội! (Mình biết là cậu đéo có đồng bào nhưng mình không có từ xài đành mượn tạm từ đó vậy, thông cảm nhé!). 

Hơn bất cứ một ai, hơn bất cứ một đảng phái nào, chỉ cần một mình cậu thôi đã làm cho toàn dân Việt trên khắp năm châu biết TỘI BÁN NƯỚC CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM LÀ CÓ THỰC VÀ RÀNH RÀNH RA ĐÓ! Hoan hô cậu! 

4. Ai cũng thấy rõ tội ác của đảng Cộng Sản Việt Nam; ai cũng muốn lật đổ đảng CSVN (từ nay mình viết tắt từ này vì có lần cậu nói với mình: “Đảng Cộng Sản Việt Nam cái con mẹ gì, đảng Cướp Sạch Việt Nam thì có! nên mình viết tắt để ai hiểu sao thì hiểu). Tất cả mọi cá nhân, tổ chức, đảng phái v.v… đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực để truyền bá phương thức lật đổ đảng CSVN bằng con đường phi bạo lực. Nào là biểu tình bất bạo động, nào là tuyên truyền sâu vào nội bộ đảng, nào là liên kết sức mạnh các tổ chức v.v... Ối dà! Hằm bà lằng xắn cấu. Nhưng mình đoan chắc là duy một mình cậu (dù âm thầm làm không nói) là có phương pháp hữu hiệu nhất. Thông qua việc khuyến khích tham nhũng tràn lan (vì một mình cậu ăn không kịp và không hết); thông qua việc thâu tóm hệ thống ngân hàng và trói chặt việc lưu thông tiền tệ; thông qua việc chủ động đánh sập một loạt các công ty nhà nước như Vinashin, Vinalines, Vinacomin, EVN; thông qua việc giết chết hàng ngàn doanh nghiệp vừa và nhỏ... cậu đã làm cho nên kinh tế Việt Nam kiệt quệ như con nghiện thiếu heroin. Ai cũng hiểu là đảng CSVN sống được là nhờ kinh tế; muốn đánh gục CSVN thì phải đánh sụp nền kinh tế trước. Thế nhưng ai làm được việc này ngoài cậu! Toàn là nói không hà, chỉ có một mình cậu Dũng mà quý vị hay mạt sát là Dũng tưởng thú làm được điều này thôi đó nhé! Quý vị có mang ơn cậu Dũng chưa? 

Ngoài ra, việc làm của cậu đã vô hiệu hóa được âm mưu của thế lực thù địch cộng đồng người Việt Hãi Ngoại (không phải là Hải Ngoại mà là Hãi Ngoại, vì cộng đồng Người Việt Hải Ngoại kiếm đâu ra thù địch!) là thông qua việc gởi tiền về cho thân nhân để hà hơi tiếp sức cho cái đảng ung thư đến thời kỳ cuối. Có ngon thì cứ gởi về đi! Gởi bao nhiêu là lọt vào miệng Dũng và thân tín của Dũng hết, Dũng đang quản lý mà! Nói thật cho bà con biết nhé, cậu Dũng đành chịu mang tiếng tham để nhằm mục đích đánh sập cho bằng được cái gọi là NỀN KINH TẾ THỊ TRƯỜNG ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA mà! Chắc quý vị hiểu được “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” chứ?. Tôi tạm giải thích thế này: Kinh tế thị trường là nền kinh tế theo cung cầu; định hướng là xác định hướng đi, mục tiêu đến; còn xã hội chủ nghĩa thì ai cũng biết rồi là toàn dân chết đói (có chết đói mới xuống hố cả nước chứ!). Vậy “Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” là nền kinh tế đưa cả nước đến chết đói. Đó là một nền kinh tế phản động nên cậu Dũng nó cố tình đánh sập với hai mục đích: Đánh gục đảng CSVN và cản nhân dân vào đường chết đói. Vậy xin hỏi, việc làm đó của cậu Dũng nó có công hay có tội? Công to đùng đi chứ! 

Đang viết đến đây tự nhiên có điện thoại, đợi chút, mình viết tiếp. 

À! Cậu biết ai gọi không? Cậu Trọng, Nguyễn Phú trọng! 

Khổ quá! Cậu ấy hỏi thăm sức khỏe và hỏi mình đang làm gì thì mình tình thật nói là đang viết thư cám ơn cậu. Cẩu buột miệng “Thằng mặt mâm đó có cái đéo gì mà phải cám ơn?”. Mình nói là tại cậu không biết và đôi lúc “dân trí chưa cao” nên cậu không nhìn thấy đó chứ, người ta công to đùng đùng ra thế mà không cám lấy một máng còn kêu là mặt này mặt nọ, hèn gì tụi nó bảo cậu là Trọng Lú phải rồi! 

Nghe mình đâm cho một nhát cẩu bảo vậy thì đọc cho cẩu nghe được không? Mình bèn đọc cho cẩu nghe là thư dở dang đó. Nghe xong, cẩu bảo (mình không cố ý xỏ đâu đấy nhé; tiếng miền Nam từ “cậu ấy” hay nói tắt là “cẩu”, cũng như là “anh ấy” thì nói tắt là “ảnh” vậy mà!) “Thế thì công mình có thấp hơn Dũng đâu mà cậu không cho mình lấy một lời”. Mình bảo “Thôi, để ngày mai mình bảo thằng út nó viết giúp mình!”. Cẩu giận cẩu cúp cái cụp! 

Thôi, thư cũng đã dài rồi. Hơn nữa, những điểm sáng khác của cậu thì dành cho bạn bè mình họ viết tiếp. Vì nay họ cũng hiểu cậu rồi! À, mà này, cái ống cống mình bảo tụi nó đập rồi, lúc trước anh em họ chưa hiểu cậu nên hùn nhau mua xi măng đúc tặng cậu. Nay hiểu rồi thì huề nha! 

Nói thực, mình không đủ tư cách đại diện cho Dân Tộc Việt Nam, nhưng mình thừa tư cách đại diện cho thằng út nhà mình chân thành cám ơn cậu về những việc cậu đã làm tiết kiệm rất nhiều công sức cho cha nó và bạn bè của cha nó. 

Cuối thư, cho mình gởi lời thâm đến tất cả cố tổ cao tằng họ hàng nhà cậu nhé. Bye nhé! Í, quên, tạm biệt chứ, nói bye cậu biết cái thế đéo nào được! 

Chào trong sự hợp tác đánh sụp CSVN 



T/B Mình định viết cho có văn hóa một tí (có nghĩa là đừng xài những từ chửi thề, tục tỉu v.v…), nhưng viết rồi lại xé, viết rồi lại xé. Mình nghĩ viết như thế thì cậu hiểu cái thế đéo nào được! 
Read More


Chính sách thực dân và nuốt biển khó lường của TQ

Chiến lược viễn chinh kiểu thực dân mới: Chiếm đất qua viện trợ không đổ máu

Nguyễn Hoàng Hà (Danlambao) - Sau các thử nghiệm viện trợ vào Campuchia và Lào, cũng như ở nhiều nước châu Phi thành công, nay Trung quốc áp dụng viện trợ kinh tế, đỏ tiền dưới danh nghĩa các công ty, các doanh nghiệp đầu tư làm ăn vào các nước nghèo nhưng có vị trí quan trọng thực hiện chiến lược lâu dài là bành trướng lãnh thổ mà không tốn một viên đạn, một người lính mà lại chính danh. Tổng số tiền viện trợ không đặt điều kiện cho Campuchia đã lên tới 7 tỷ đô-la trong 10 năm qua và cho vay ưu đãi là 6 tỷ cùng với hơn 20 tỷ núp dưới các đại gia, các công ty đầu tư vào nước này. Nay Campuchia dần thành một tỉnh của Trung quốc. Lào cũng đang theo vết này và tổng số tiền viện trợ đã là 4 tỷ đô-la, đầu tư vào Lào là 6 tỷ. Với việc biến các nước này càng lệ thuộc sâu vào mình, giới lãnh đạo Trung quốc đã dẫn dắt các lãnh đạo quốc gia này theo cái gậy của mình rất dễ dàng. Như điều khiển Campuchia phá hoại các hội nghị quốc tế tại quốc gia này, dẫn dắt các hội nghị ở đây có lợi cho Trung quốc. gây chia rẽ các quốc gia Đông Nam Á.

Người ta tổng kết thì thấy, chỉ có Miến Điện là Trung quốc thất bại vì tinh thần dân tộc của nhân dân ở đây rất cao và lãnh đạo quốc gia này rất tỉnh táo. Việc áp dụng hình thức này cũng khó khăn hơn ở Việt nam sau khi vụ Bauxite Tây nguyên bị các nhà lãnh đạo lão thành quân đội và trí thức phanh phui nhưng họ vẫn chờ thời cơ mới. 

Sách lược này được vạch ra do ông Đặng Tiểu Bình lên cầm quyền cách đây 35 năm khi thời cơ đến đó là tổng thống Richard Nixon Mỹ đã ký thông cáo chung Thượng hải với ông Mao và Chu Ân Lai. Chiến lược đó đã được thực hiện thành công nhất ở thời kỳ ông Giang Trạch Dân lãnh đạo đất nước này. Theo chiến lược này còn đi xa hơn nữa đó là nuốt dần nước Mỹ bằng cách triệt để lợi dụng tình hình khủng khoảng kinh tế của quốc gia này mua các công ty, các hãng, các ngân hang đang bị phá sản. 

Như dư luận Trung quốc đang rộ lên chuyện giật gân là: Theo một số nhà kinh doanh có quan hệ gắn bó với lãnh lão chóp bu Trung quốc tiết lộ thì Trung quốc đã đề nghị Mỹ cho mua hẳn một tiểu bang ở phía Nam nước này và sẵn sàng xóa đi một phần nợ mà Mỹ đã vay của họ. Nếu Mỹ bán, họ sẽ áp dụng thử quản lý theo kiểu Hongkong và nếu thành công thì sau đó sẽ mua thêm nhiều tiểu bang khác. 

Tin này mang tính đồn đại, lá cải, nhưng trên thực tế thì Trung quốc đã áp dụng kế hoạch này từ lâu rồi và nay thì bật đèn xanh cho các nhà tư bản nước này mua tất cả các công ty, các hãng, ngân hàng v.v... của Hoa kỳ, Canada và cả ở các nước châu Âu đang bị phá sản. Với cách này họ thực hiện làm ăn kiểu “mua tận ngọn bán tận gốc”. Hiện chính sách này đang có hiệu quả tại Canada khi mà các hãng dầu hỏa đang rơi vào tay họ và châu Âu, còn ở Mỹ họ cũng đang tăng tốc. 

Chiến lược về Biển: 

Một bài báo rất giá trị mà bạn Thái-An đã viết lại của báo Reuters đăng tải ngày 11 tháng 12, sau đây: 

Hãy thử hình dung nếu Hawaii của Mỹ thông qua đạo luật cho phép cảnh sát biển lên tàu và nắm giữ các tàu thuyền nước ngoài hoạt động ở phạm vi 1.000 km từ Honolulu. 

Nhưng đó lại là điều diễn ra ở Trung Quốc một tuần trước đây. Tại tỉnh Hải Nam - nơi có những khu nghỉ dưỡng bên bờ biển và cũng là nơi có một trong những căn cứ hải quân lớn nhất của Trung Quốc - chính quyền địa phương đã cho phép cảnh sát được tiếp cận, kiểm tra và thậm chí là bắt giữ các tàu nước ngoài mà họ gọi là "hoạt động trái phép ở vùng biển thuộc thẩm quyền của Trung Quốc. 

Chính sách mập mờ 

Vào thời điểm cộng đồng quốc tế nhìn về nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, và là một siêu cường đang trỗi dậy nhanh chóng với mong muốn sở hữu vị thế xứng đứng trên vũ đài quốc tế, thì chính sách ngoại giao mập mờ của Trung Quốc đang gây ra những sự hỗn loạn và leo thang căng thẳng trong khu vực. 

Việt Nam và Philippines - những nước có tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông cùng với Brunei và Malaysia - đã phản đối mạnh mẽ những quy định mới mà tỉnh Hải Nam (Trung Quốc) đưa ra... 

Ấn Độ tuần trước tuyên bố đã sẵn sàng điều động tàu hải quân tới khu vực để đảm bảo các lợi ích của mình. Mỹ công khai yêu cầu Trung Quốc làm rõ phạm vi và ý nghĩa của quy định mới. "Nó thực sự không rõ ràng, tôi cho rằng với mọi quốc gia", Đại sứ Mỹ tại Trung Quốc Gary Locke nói. 

Giới phân tích cho rằng, thực tế là một chính quyền tỉnh có thể đơn phương làm xấu đi một trong những vấn đề ngoại giao nhạy cảm nhất của Trung Quốc, thậm chí có khả năng gây rủi ro lớn trong việc hoạch định chính sách cho khu vực này. "Nó thể hiện một chính sách đối ngoại hỗn độn thế nào của Trung Quốc khi đề cập tới Biển Đông", một quan chức ngoại giao phương Tây tại Trung Quốc nói. 

Theo một báo cáo của Nhóm Nghiên cứu khủng hoảng quốc tế (ICG) hồi đầu năm nay, có không ít hơn 11 cơ quan chính phủ từ quản lý du lịch tới hải quân Trung Quốc - tham gia đóng vai trò ở Biển Đông. Tất cả, ICG cảnh báo, đều có khả năng hành động làm tổn hại nỗ lực ngoại giao. 

Tuyên bố chủ quyền 

Đó chính là những gì xảy ra trong trường hợp quy định mới của Hải Nam. 

Ngô Thế Xuân - quan chức cấp cao trong văn phòng đối ngoại tỉnh này nói, ông nghĩ quy định mới được hội đồng lập pháp địa phương thông qua và không chắc Bắc Kinh có nắm rõ điều này hay không. Phần lớn các nhà phân tích tin rằng, nỗ lực phối hợp giữa vô số cơ quan quản lý chính sách biển tại Trung Quốc đã thất bại trong khi ngày càng có nhiều thừa nhận trong tầng lớp quan chức Trung Quốc rằng, khi một vấn đề tồn tại thì khó có khả năng thay đổi nhanh chóng. 

Trong khi đó, cuộc tranh chấp trên Biển Đông tiếp tục gia tăng. Tuần trước, Việt Nam đã phản ứng việc 2 tàu cá Trung Quốc cố tình cản trở và gây đứt cáp tàu thăm dò dầu khí của Việt Nam. Báo cáo của ICG nhấn mạnh, các tàu cá Trung Quốc trong một số trường hợp được chính quyền tỉnh "thúc ép" hoạt động xa hơn. 

Không lâu trước khi ban hành quy định mới, cả khu vực đã lên tiếng bất bình vì một bản đồ in trên hộ chiếu mới của Trung Quốc. Bản đồ này thể hiện yêu sách chủ quyền của Trung Quốc với hầu hết Biển Đông. Chu Phong, nhà nghiên cứu tại Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và quốc tế, Đại học Bắc Kinh cho hay, tấm hộ chiếu mới được Bộ Công an (MPS) Trung Quốc phát cho dân thường. "Tôi nghĩ rằng, MPS thấy họ cần làm gì đó để thể hiện sự ủng hộ với tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc, nhưng tôi không nghĩ họ có được sự ủng hộ từ bộ Ngoại giao", ông nói. 

Trong khi đó, bộ Ngoại giao Trung Quốc cấp hộ chiếu cho quan chức chính phủ, và những tấm hộ chiếu ấy không mang hình bản đồ nói trên. 

Ở đây xuất hiện một phần lớn của vấn đề: bộ Ngoại giao Trung Quốc có nhiệm vụ phối hợp giữa các bên, nhưng ảnh hưởng lại chưa đủ lớn để làm việc này một cách hiệu quả. Trong cuộc họp báo gần đây, người phát ngôn của bộ này là Hồng Lỗi dường như không có nhiều thông tin về quy định mới của Hải Nam. Một phóng viên đã hỏi về trách nhiệm điều phối chính sách Biển Đông của bộ Ngoại giao Trung Quốc, người phát ngôn họ Hồng trả lời: "Trung Quốc quản lý biển theo quy định của pháp luật". 

Đường 9 đoạn 

Một nhân tố phức tạp khác trong cuộc cạnh tranh chủ quyền lãnh thổ ở Biển Đông là việc Bắc Kinh tự mình thể hiện tham vọng trên cái gọi là "bản đồ 9 đoạn". Bản đồ này lượn sát bờ biển các nước khác trong cái gọi là phân định chủ quyền lãnh thổ của Trung Quốc. 

Nhưng nó không đơn giản là như vậy. Carlyle Thayer, một chuyên gia về Biển Đông tại Đại học New South Wales ở Australia, cho hay, trong 26 hội thảo ông tham dự suốt hai năm qua, các câu hỏi được lặp đi lặp lại với các học giả Trung Quốc chỉ là về đường 9 đoạn và không hề có câu trả lời rõ ràng. "Không một người nào ở Trung Quốc có thể nói cho bạn nó nghĩa là gì", ông nhấn mạnh. 

Các cơ quan chính phủ Trung Quốc cũng có những quan điểm khác nhau. Một quan chức Đông Nam Á ở Bắc Kinh cho hay "Trung Quốc thậm chí không có tọa độ chính xác về yêu sách mở rộng chủ quyền trong khu vực, khiến vấn đề trở nên khó khăn khi phải xác định nơi chủ quyền của họ bắt đầu và kết thúc". Ông nói. "Chúng tôi đã hỏi họ về tọa độ chính xác và họ không thể trình bày cho chúng tôi". 

Một số nhà phân tích lập luận, sự mơ hồ đôi khi giúp Bắc Kinh "rảnh tay" trong việc thương thảo ở một số khu vực tranh chấp. Nhưng "mặt khác", theo ông Thayer, "họ cũng đối mặt với áp lực to lớn" hiện tại để truyền tải rõ ràng và cụ thể về vị trí của Trung Quốc. 

Chính phủ Trung Quốc thừa nhận cần có sự phối hợp tốt hơn giữa các cơ quan, nhưng có rất ít tiến triển. 

Trong tương lai gần, tầng lớp lãnh đạo mới dưới sự dẫn dắt của ông Tập Cận Bình sẽ tập trung nhiều vào các vấn đề trong nước. Stephanie Kleine-Ahlbrandt, tác giả - thuộc Nhóm Nghiên cứu khủng hoảng quốc tế - báo cáo chính sách Biển Đông của Trung Quốc nhận định "Trong bối cảnh ấy, hầu như sẽ không có thay đổi đáng kể trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc". 

Dư luận quốc tế đang rất quan tâm đến các cuộc biểu tình giận dữ của người dân Việt Nam tại Hà Nội và Sài Gòn mấy ngày qua. Họ cho rằng Nhà nước Việt Nam đã đánh mất vai trò lãnh đạo của chính mình khi không để các tổ chức quần chúng như Quốc hội, Mặt trận Tổ quốc và Thanh niên, Phụ nữ, Cựu chiến binh, Sinh viên v.v... tham gia mà lại ra sức ngăn cản. Như vậy chỉ càng làm mất đi uy tín và làm cho tiếng vang của các cuộc biểu tình này thêm mạnh mẽ hơn mà thôi. Nếu không tìm ra các biện pháp tháo gỡ thì ngọn lửa yêu nước đó của nhân dân một khi bị cản ngăn nó có thể sẽ thổi ngược lại thiêu đốt chính họ. 

Âm mưu và thủ đạo của Trung quốc rất nham hiểm và lớn đang là thách thức to lớn của không chỉ Việt nam mà cả các quốc gia trong khu vực Đông Nam Á, Nhật bản, Nam hàn, đồng thời thách thức cả chính với Hoa kỳ. Người ta không gì tốt hơn là phải cảnh giác, nắm vững vũ khí trong tay là lòng yêu nước, tính dân tộc cao của nhân dân mình và trang bị quốc phòng, đoàn kết liên minh với nhiều quốc gia tạo nên một mặt trận chung đối phó với một cường quốc mới lên nhưng mang dòng máu Bành trướng đại Hán. 

Ngày 12 tháng 12 năm 2012. 


Read More


Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Duy nhất: CSVN

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao)Tuồng như “duy nhất” trên thế giới hiện nay, chỉ có một “nhà nước, đảng” CSVN là một nhóm người “rất quái đản và kỳ lạ” không hề biết “nhục” là gì khi ôm lấy kẻ thù truyền kiếp của tiền nhân dân tộc mình làm “anh em cật ruột, nhớ ơn muôn đời”...

*

Em nữ sinh viên năm đầu, Trường Đại học Luật TP. Hồ Chí Minh dắt chiếc xe cất vào nhà trọ trở ra lắc đầu ngán ngẩm nói cùng tôi: “Sáng nay chủ nhật (9/12) cháu dự định rủ mấy đứa bạn ra trung tâm Sài Gòn mua mấy món phụ kiện trang trí cây thông Noel nhưng mấy đứa gọi điện thoại báo ngoài trung tâm lộn xộn lắm, xe CS- CA đang hụ còi inh ỏi chở người biểu tình bị bắt giữ chạy tới chạy lui nhìn thấy mà nản lòng...” Ngưng một chút rồi em chép miệng thở dài nói như rên rỉ: 

“Không biết, có phải, dù Trung Quốc là chế độ CSXHCN nhưng nhân dân họ là người nên có quyền bày bỏ lòng yêu nước, còn nhân dân Việt Nam mình chỉ như là một đàn cừu đang bị chăn dắt? không có được cái quyền thiêng liêng này. Sao tình huống bị ức chế, bức xúc bởi lòng yêu nước hai quốc gia TQ và Việt Nam có hoàn cảnh y hệt như nhau nhưng cách xử sự của 2 nhà nước cầm quyền với người dân lại khác biệt như ngày và đêm... Sao nhà nước ta lại thiển cận, đành lòng làm trò cười cho thiên hạ thế giới như thế chứ? Có chính phủ quốc gia nào trên cõi đời này lại cấm nhân dân mình tỏ lòng yêu nước như Việt Nam?”

Tôi cũng cười buồn, nhỏ nhẹ hỏi cô bé: Liệu sự việc như vậy có nhiều bạn trẻ sẽ cùng quan niệm như em? - Cô bé tròn xoe đôi mắt long lanh nhìn tôi tuồng như ngạc nhiên: 

- Chú ơi! Bực bội quá phải nói lên cho đỡ tức, chứ vào laptop gõ chữ “TQ biểu tình chống Nhật Bản” nhấn enter tìm hình ảnh Google nó hiện lên tràn ngập hình ảnh nhân dân TQ biểu tình chống Nhật Bản vừa qua để so sánh với Việt Nam mình, thì thưa chú có là đoàn viên TNCS/HCM trung kiên với đảng cho mấy cũng phải xấu hổ, nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà lặng câm không dám hó hé với ai... Hai hình ảnh tương phản trái ngược như một bài học rất sinh động, cụ thể về sự hèn nhát, nhược tiểu của VN đối với đồng bào mình hiện nay mà không có một sách giáo khoa nào thể hiện chứng minh thực tế cho bằng …- Nói tới đây cô sinh viên lúc lắc cái đầu: Cháu không hiểu nổi? Sao “người lớn” họ không biết nhục là gì hả chú? 

Trung Quốc “bật đèn xanh” cho người dân chống Nhật?

Người biểu tình ở thành phố Trịnh Châu, Trung Quốc. 
Ước tính có tới 60.000 người tham gia 
các cuộc biểu tình tranh chấp nhóm đảo Senkaku, 
Trung Quốc gọi là Điếu Ngư trên biển Hoa Đông (báo Người Lao động)

Người Trung Quốc biểu tình chống Nhật Bản 
tại Thâm Quyến 20/08/2012-(Báo AN/Thủ Đô Hà Nội) - 

Xe hơi Nhật Bản bị lật đổ trong một cuộc biểu tình 
chống Nhật Bản ở Thâm Quyến hôm 19-8-2012. Ảnh: AP 

Còn CS/VN “bật đèn đỏ” Cấm nhân dân VN “chống Trung Quốc? 

Đàn áp nhân dân biểu tình chống TQ xâm lược tại Hà Nội (9/12) - ảnh bạn đọc DLB

Bởi đoàn quân của đảng - - ảnh bạn đọc DLB

Đàn áp ngăn chặn người dân biểu tình chống TQ tại Sài Gòn (9/12) 



Và những xe buýt, áo xanh made in china quen thuộc của đảng "hốt" người yêu nước

Sao “người lớn” họ không biết nhục? – Tôi muốn nói cùng cô bé: 

Câu hỏi thì như trả lời cho chính em rồi, bởi em còn “nhỏ bé” mà đã thắm đẫm nổi nhục ấy, huống chi là hơn 50 triệu đồng bào “lớn” nhân dân ta có đủ tư duy. Không nhục sao được: 

Nhật Bản chưa hề xâm chiếm một hòn đảo hay vùng biển nào của Trung Quốc, nhóm đảo Senkaku Biển Hoa Đông của Nhật như Hoàng Sa, Trường Sa trên biển Đông của Việt Nam đang bị bọn bành trướng Trung Quốc ngang nhiên yêu sách chủ quyền nhưng với sự cương quyết từ Nhật Bản, Trung Quốc không thể chiếm đoạt – Nhưng nhân dân TQ đã biểu tình phản ứng “bài Nhật” dữ dội dưới ánh mắt bao dung như khuyến khích từ nhà nước CSTQ. 

Ngược lại trên Biển Đông Việt Nam thì Trung Quốc xâm lược cướp đoạt biển đảo xâm lấn chủ quyền hành hạ bắt bớ bắn giết ngư dân chúng ta liên tục chưa có điểm dừng, đồng bào nhân dân bức xúc tỏ rõ căm thù bằng biểu tình phản đối cho công luận thế giới nhận diện bản chất của bọn bành trướng Trung Quốc hôm nay thì lại bị ngay chính “nhà nước, đảng” CSVN do mình đang nuôi dưỡng đàn áp cũng thật “dữ dội”? 

Tuồng như “duy nhất” trên thế giới hiện nay, chỉ có một “nhà nước, đảng” CSVN là một nhóm người “rất quái đản và kỳ lạ” không hề biết “nhục” là gì khi ôm lấy kẻ thù truyền kiếp của tiền nhân dân tộc mình làm “anh em cật ruột, nhớ ơn muôn đời”. Một kẻ thù cực kỳ thâm độc trong quá khứ và hiện tại bằng hành vi xâm lược cướp bóc đã từng và đang gây ra vô vàn đau thương cho đồng bào nhân dân Việt Nam – Một hành vi mà toàn dân chúng ta có thể phải tự hỏi: Đó có phải là “tính người” không? Điểm danh toàn thế giới hiện nay – Nhân loại duy nhất chỉ có nhóm người “Độc tài đảng trị CSVN”. 


Read More


Chơi du kính đến đích biểu tình

Cù Huy Hà Bảo (Danlambao) - Xin tặng các bạn đã đi biểu tình và bị bắt nguội hoặc câu lưu đến hết giờ như mình. Lần sau nếu có đi biểu tình thì ta nên mặc áo bình thường, còn áo No-U hay biểu ngữ phải cất giữ trong giỏ tới nơi thì hãy đem ra mặc để trách bị bắt nguội hoặc bị câu lưu.

Tôi đã bảo phải chơi du kích
thì mới mong đến đích biểu tình
No-U em mặc trên mình
giao thông nó bắt an ninh nó vời

Đành lỡ hẹn với người yêu nước
bởi công an ngăn bước từ xa
cộng sản nó rất quỉ ma
nó chuyên bắt nguội người ta giữa đường

Thôi đừng khóc đừng buồn em nhé
chúng câu lưu ta trễ giờ rồi
lần sau đừng mặc trên người
No U bỏ túi tới nơi mặc vào

Dòng máu Việt tự hào dân tộc
vẫn trong ta thôi thúc nhiệt thành
lần sau nếu có biểu tình
âm thầm ta đến hòa mình hát ca


Read More